PHIÊU..
Những sương mềm - sợi mơ cô độc
Trói buộc tim thúy mật bao năm
Vứt thạch trầm hóa thành bảo ngọc
Bình minh nên tiếng hát thanh cầm.
Đi qua dần nhật luân ướt đẫm
Hư không thầm- thụy miên xa xăm
Bởi những lúc chùng chình năm tháng
Ngỡ chân nhân bỗng hóa sai lầm
Nhặt bóng rằm dễ tìm cảm hứng
Trăng muôn thời hờ hững cánh mây
Đỏ hoàng hôn vàng phai mờ lối
Để chìm dần thành tối hôm nay
Câu thơ em thơm ngày hoài niệm
Những con đường tôi đã từng qua .
Cũng có nghĩa chúng mình đang kiếm
Vết chân chìa biển tím... thu xa !
Vì hôm kia đâu là mãi mãi
Hiếm ai còn lại bến bờ xưa
Bởi ngày mai chỉ vừa nửa tối.
Phiêu tình tôi lưỡng lự phai phôi !
LỤC BÌNH
No comments:
Post a Comment